7

Điện thoại chợt đổ chuông.

Tôi bật dậy, choàng tỉnh khỏi giấc mơ.

Không biết từ khi nào, tôi lại đang ôm chặt lấy Giang Mặc trong lúc ngủ.

Tôi mở tin nhắn, thấy quản lý địa phủ – Hắc Vô Thường – gửi đến một tin nhắn riêng.

【Ảnh.jpg】

【Tiểu Hàn, nhìn kỹ xem, có phải con chó mới mà cậu nhận nuôi là con này không?】

Tôi phóng to ảnh lên, trong lòng bỗng dấy lên một tia cảnh giác.

【Ở địa phủ này, chó lông đen chắc nhìn cũng na ná nhau thôi mà?】

Ngay sau đó, Hắc Vô Thường gửi luôn sticker gãi đầu hói đầy thống khổ.

【Cậu có thể… có thể trả lại con chó đó được không…?】

【Nó có thân phận hơi đặc biệt, không hợp để nuôi, chỉ hợp để… thờ.】

【Tôi van cậu đó, trả lại nó đi! Nếu để Quỷ Vương biết tôi để nó chạy ra ngoài, thì cái chức quỷ sai này coi như xong!】

【Sticker khóc lớn.jpg】

Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì bất chợt cảm thấy phần bắp chân có gì đó… là lạ.

Cúi đầu nhìn xuống.

Con ngươi tôi lập tức co rút lại.

Giang Mặc, cậu đang làm cái gì đấy?!

8

「WTF?!」

May là… chỉ diễn ra trong chốc lát.

Không khí bỗng chốc trở nên vô cùng ngại ngùng.

Cả Giang Mặc cũng bị dọa cho sững sờ.

Cậu ta lúng túng nhìn sang chỗ khác:

「Vừa nãy… tôi nằm mơ.」

Tôi gật gù rất hiểu chuyện:

「Ừm, bản năng loài chó.」

Dù gì cũng là mùa xuân rồi mà.

Giang Mặc bắt đầu đi tới đi lui trong phòng – một kiểu “giả bận” điển hình khi người ta đang xấu hổ muốn chui xuống đất.

Sau cùng, cậu ta không chịu nổi nữa, dứt khoát… nhảy thẳng ra cửa sổ chạy mất tiêu.

Giang Mặc vừa biến mất khỏi tầm mắt thì điện thoại tôi bỗng nổ chuông ầm ĩ.

「Chết chắc rồi.」

「Lần này thì thật sự tiêu đời!」

Tôi mới để ý không biết từ khi nào, tôi và Hắc Vô Thường… đã bật video call từ bao giờ.

Trên màn hình là gương mặt hắn ta như vừa mất hết hy vọng vào cuộc đời.

「Quỷ Vương cái đồ chết tiệt chuyên giả bộ nghiêm túc ấy, nếu hắn nhớ lại rồi… chúng ta tiêu thật rồi!」

Tôi sững người:

「Khoan đã, Giang Mặc có quan hệ gì với Quỷ Vương à?」

Tôi còn chưa kịp hỏi xong câu, Hắc Vô Thường đã gấp gáp cúp máy.

【Coi như tôi chưa từng hỏi gì nhé!】

【Nhớ đấy! ĐỪNG kể chuyện này cho bất kỳ ai! Nếu không tất cả chúng ta xong đời!】
Tôi: 【……】

9

Đến tận chiều, Giang Mặc vẫn chưa quay lại.

Cái con chó ngại ngùng đáng ghét này.

Thật ra thì… xả một chút bản năng cũng chẳng có gì ghê gớm lắm mà.

Tôi đang định đi ra ngoài tìm thì Chu Dự đến.

Trong tay anh ấy là một bó hoa.

Anh ấy liếc thấy tôi, ngẩn người:

「Tiểu Hàn, cậu định ra ngoài à?」

「Ừ, tìm chó.」

Chu Dự giữ vẻ bình tĩnh:

「Lúc nãy trên đường tới đây, tôi thấy con chó đó có vẻ đang đi về phía văn phòng quản lý địa phủ. Có lẽ nó nghĩ thông rồi, muốn đi làm… chó công vụ. Đừng buồn quá nhé, Tiểu Hàn.」

「Thật không đấy?」Tôi bán tín bán nghi.

Nhưng nhớ đến biểu cảm ban nãy của Hắc Vô Thường, tôi lại thấy có thể là thật.

Chu Dự mỉm cười:

「Chúng ta làm bạn bao nhiêu lâu rồi, lẽ nào tôi lại lừa cậu?」

「Tiểu Hàn, cậu chẳng từng nói là muốn nhớ lại những chuyện trước kia sao? Hay là đi thi làm quản lý địa phủ đi? Thi đỗ rồi thì không cần lo chuyện hồn phách tan biến nữa.」

Tôi lắc đầu:

「Cậu biết mà, mấy việc đó tôi chẳng hứng thú gì cả.」

Nếu cứ mãi ở lại địa phủ, chắc tôi phát chán mất.

Chu Dự khẽ thở dài, đặt bó hoa lên bàn tôi:

「Lúc đi ngang tiệm hoa, thấy bó này rất hợp với cậu, nên mua tặng luôn.」

「Gâu!」

Giang Mặc bất ngờ đẩy cửa bước vào, nghênh ngang đi vào như ông chủ, miệng còn ngậm một cành hoa.

Cậu ta linh hoạt nhảy phắt lên bàn, đá văng bó hoa của Chu Dự xuống đất, rồi thả cành hoa trong miệng vào bình cắm hoa.

「Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt gì thế, tôi chỉ là đi mua hoa tặng cậu thôi mà.」

「Cậu lấy đâu ra tiền?」

「Trong ngăn tủ kia của cậu đấy.」

「……」

Chu Dự im lặng nhặt lại bó hoa dưới đất.

「Tìm được chó rồi, tôi về trước đây. Lần sau lại đem hoa tới cho cậu.」

10

「Anh ta thích cậu à?」

Chu Dự vừa rời khỏi, Giang Mặc hừ lạnh một tiếng.

Tôi quay đầu lại:
「Một con chó mà cũng biết ghen á—」

Chưa nói hết câu, tôi đã tròn mắt.

Trên giường tôi lúc này, là một người đàn ông vai rộng eo thon, cơ bụng cơ ngực nổi rõ, ngón tay trắng trẻo thon dài đang lơ đãng vân vê cánh hoa.

Những chỗ nhạy cảm… được che tạm bằng chiếc chăn của tôi.

Tôi nuốt nước bọt đánh “ực” một tiếng.

Từ nay tôi biết phải đối diện với cái chăn đó thế nào đây trời?!

「Cậu… là Giang Mặc?」

Người đàn ông khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên ý cười khó đoán:

「Sao trông cậu như kiểu sắp nhào tới đè tôi thế?」

「…có lẽ là thật đấy.」

Tôi cũng tự biết mình biết ta.

Tôi chẳng phải người kiên định gì cho cam.

Tới địa phủ bao lâu rồi còn chưa “ăn mặn” bữa nào.

Bảo tôi đang thèm khát đến mức muốn “ăn thịt” anh ấy, cũng không sai đâu.

Giang Mặc ngẩn người một lát, chắc là không ngờ tôi lại mặt dày đến vậy.