Cố Ngôn ngẩn người, nhìn tôi trân trân,
có lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ người phụ nữ trước mặt –
người từng luôn ngoan ngoãn nghe lời – lại có thể nói ra những lời như thế.
Đúng lúc đó, điện thoại của chị Lâm vang lên.
Chị ta đi sang một bên bắt máy, sắc mặt càng lúc càng u ám.
Khi cúp máy, chị Lâm nhíu chặt mày, mệt mỏi day thái dương rồi nói với Cố Ngôn:
“Bên công ty không đè nổi nữa rồi.
Có paparazzi chụp được cảnh cậu vào khu chung cư.
Giờ cả mạng đang đồn ầm lên rằng… cậu đến tìm mẹ của đứa trẻ.”
Sắc mặt Cố Ngôn lập tức tái nhợt thêm mấy phần.
Chị Lâm quay sang tôi, trong mắt cuối cùng cũng mang theo chút cầu xin:
“Thẩm Vi, coi như chị van em.
Em đăng một bài Weibo đi, xoa dịu dư luận một chút.
Cứ nói là… hai người chỉ là bạn, đứa bé cũng là con của bạn em, em đang giúp trông hộ.”
Một lời nói dối rất nhiều sơ hở.
Nhưng đó lại là phương án duy nhất họ có thể nghĩ ra lúc này để kéo dài thời gian.
“Được thôi.”
Tôi gật đầu, đồng ý rất nhanh.
Cố Ngôn và chị Lâm đều thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng tôi đã chấp nhận thỏa hiệp.
Tôi lấy điện thoại ra, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người họ, mở Weibo.
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Tôi không phải là vợ của Cố Ngôn, đứa bé cũng không phải con anh ấy.
Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.
@CốNgôn”
Tôi đưa nội dung vừa soạn cho họ xem.
Trên mặt Cố Ngôn và chị Lâm đồng loạt hiện lên vẻ hài lòng.
“Đăng đi.” – Chị Lâm thúc giục.
Tôi khẽ cười, nhẹ nhàng bấm nút gửi.
Ngay sau đó – khi họ không để ý, tôi mở ra email vừa nhận.
Trong email là một đoạn video chất lượng cao.
Bối cảnh quay là khu khám sản bệnh viện.
Trong video, Cố Ngôn đang đỡ Tống Dao bước ra từ phòng khám,
trên mặt là nụ cười rạng rỡ của một người cha tương lai.
Còn trong tay Tống Dao, là phiếu siêu âm thai.
Ngay khoảnh khắc bài Weibo của tôi vừa đăng, phần bình luận nổ tung:
【Tôi đã nói là tin giả mà! Ca ca sao có thể kết hôn được chứ!】
【Người phụ nữ này đúng là lắm trò, tự nhảy ra đính chính luôn, cười chết mất.】
【Tản đi tản đi, chỉ là hiểu lầm thôi.】
3
Cố Ngôn và chị Lâm nhìn cảnh fan đang ra sức kiểm soát bình luận trên điện thoại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Căng thẳng trên người họ dường như đã được gỡ xuống.
Cố Ngôn thậm chí còn rảnh rỗi mỉa mai tôi một câu:
“Cũng biết điều đấy.”
Tôi chẳng buồn đáp, chỉ lặng lẽ dõi theo màn hình điện thoại trong tay.
Ba phút sau, một blogger giải trí nổi tiếng có hơn mười triệu người theo dõi đăng một đoạn video:
【Độc quyền! Ảnh đế Cố Ngôn đi khám thai cùng tiểu hoa mới nổi Tống Dao – hai người sắp có tin vui?】
Một hòn đá ném xuống, khuấy động ngàn lớp sóng.
Cư dân mạng vừa mới được bài thanh minh trấn an, nay lại dậy sóng lần nữa.
【WTF?! Gì thế này? Vậy tức là không kết hôn nhưng làm Tống Dao mang thai à?!】
【Tôi thực sự sốc luôn đấy! Thông tin quá sức tưởng tượng!】
【Vậy người thật sự là “chị dâu” là Tống Dao?
Còn cái người nghe điện thoại kia chẳng phải là loại “trà xanh” sao?!】
【Cố Ngôn là đồ cặn bã!
Tống Dao là tiểu tam!
Cả cái Thẩm Vi kia cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp!
Giới giải trí loạn thật rồi!】
Điện thoại của Cố Ngôn lập tức nổ tung với vô số tin nhắn và cuộc gọi.
Anh ta bấm vào video.
Khoảnh khắc nhìn rõ nội dung, cả người đơ cứng tại chỗ.
Anh ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh hoàng và hoang mang:
“Là… là cô làm sao?!”
Tôi bình tĩnh đối diện với ánh mắt anh ta, gật đầu:
“Phải.”
“Video đó ở đâu ra?! Cô lấy từ đâu?!” – Anh ta mất giọng hét lên.
Tôi nhếch môi:
“Anh đoán xem?”
Giống như bị rút cạn toàn bộ sức lực,
Cố Ngôn ngã vật xuống ghế, lẩm bẩm như mất hồn:
“Xong rồi… xong cả rồi…”
Chị Lâm phản ứng nhanh hơn anh ta rất nhiều.
Việc đầu tiên chị làm không phải là chất vấn tôi,
mà là lập tức gọi cho phòng PR của công ty, bắt đầu xử lý khủng hoảng.
“Liên hệ ngay với Weibo, rút video khỏi hot search! Nhanh lên!”
“Gọi cho blogger đó, hỏi xem muốn bao nhiêu tiền để xóa clip!”
“Thông báo cho bên Tống Dao, bảo cô ta đừng lên tiếng gì hết!”
Chị Lâm xử lý khủng hoảng một cách chuyên nghiệp và gọn ghẽ,
còn ông chủ của chị, Cố Ngôn, lúc này chẳng khác nào một kẻ vô dụng tàn tạ, ngồi gục bên sofa.
Tôi lạnh lùng nhìn tất cả những gì đang diễn ra.
Trong lòng không có chút hả hê nào,
chỉ còn lại một mảnh hoang vu tê tái.
Đây chính là người đàn ông tôi đã yêu suốt năm năm –
Hào nhoáng bên ngoài, rách nát bên trong.
Gặp chuyện, hắn vĩnh viễn chỉ biết đổ lỗi cho người khác.
Sau một loạt cuộc gọi, chị Lâm mặt mày xám xịt quay lại.
“Vô ích rồi.
Video đã bị cư dân mạng chia sẻ điên cuồng, hoàn toàn không thể xóa hết được.
Blogger đó cũng không liên lạc được,
chắc là đã nhận tiền từ ai khác để cố tình nhắm vào chúng ta.”
Người mà chị ta nói là “ai khác” dĩ nhiên, chính là tôi.
Ánh mắt chị Lâm khi nhìn tôi đầy dò xét và cảnh giác:
“Thẩm Vi, rốt cuộc phía sau cô là ai?”
Chị ta không tin một người phụ nữ bị nuôi nhốt trong nhà suốt năm năm,
một “bà nội trợ” vô danh lại có thể tung ra đòn chí mạng như thế.
Tôi mỉm cười, không trả lời.
Phải, phía sau tôi… có người.
Một kẻ không nhìn thấy, không chạm vào được, nhưng quyền năng vô hạn –
hệ thống.
Tôi chậm rãi lên tiếng, quay lại chuyện chính:
“Giờ thì… chúng ta có thể nói tiếp về mười tỷ kia chưa?”
Chị Lâm mấp máy môi, nhưng một chữ cũng không thốt ra được.
Vì giờ đây – mọi chuyện đã vượt khỏi giới hạn mà tiền có thể giải quyết.
Cố Ngôn giấu hôn, đã vậy còn ngoại tình trong hôn nhân, và… khiến tiểu tam mang thai.
Chỉ một trong ba tội đó thôi, cũng đủ để sự nghiệp của anh ta… sụp đổ hoàn toàn.
4
“Đinh đông——”
Chuông cửa lại vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng chết chóc trong phòng khách.
Cố Ngôn và chị Lâm giật bắn người, như chim sợ cung, đồng loạt nhìn về phía cửa.
“Ai vậy?” – chị Lâm hạ giọng hỏi, đầy cảnh giác.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đi tới mở cửa.
Ngoài cửa là mẹ của Cố Ngôn – Chu Lan.
Bà ta mặc một bộ đồ vest đặt may đắt tiền, trang điểm kỹ lưỡng.
Vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức tràn đầy chán ghét.
“Thẩm Vi! Cô còn mặt mũi ở lại đây à?!
Cố Ngôn đâu?!
Cô đã làm gì nó rồi?!”
Bà ta hất tôi ra, xông thẳng vào phòng khách,
vừa nhìn thấy Cố Ngôn ngồi thừ trên sofa liền lao tới ôm lấy.
“Con trai của mẹ ơi! Con sao vậy?!
Có phải cái con tiện nhân này hại con không?!”
Chu Lan ôm lấy Cố Ngôn, khóc lóc như trời sắp sập, cứ như thể con trai bà ta vừa chịu oan ức lớn nhất thiên hạ.
Cố Ngôn như tìm được điểm tựa, tựa vào lòng mẹ, giọng run rẩy, mang theo tiếng nức nở:
“Mẹ ơi, cô ta muốn hủy hoại con…”
Vừa nghe xong, Chu Lan lập tức quay đầu, giận dữ trừng mắt nhìn tôi:
“Thẩm Vi! Nhà họ Cố chúng tôi đời trước tích bao nhiêu nghiệp,
mới rước về thứ sao chổi như cô?!
Năm đó tôi đã phản đối cuộc hôn nhân này rồi!
Chẳng qua thấy cô đáng thương, mồ côi không nơi nương tựa,
chứ nhà chúng tôi thừa gì mà phải cưới cô?!”
Bà ta chỉ tay thẳng vào mặt tôi, mắng không tiếc lời:
“Cô ăn không ngồi rồi ở nhà tôi năm năm trời,
giờ cánh cứng rồi muốn quay lại cắn ngược hả?!
Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn sống ngày nào –
cô đừng hòng được như ý!”
Năm đó, nhà họ Thẩm phá sản, ba mẹ tôi đều tự sát,
là nhà họ Cố đưa tôi về ở cùng.
Họ nói là để thực hiện hôn ước do ông nội hai bên định sẵn.
Tôi tưởng họ là cứu rỗi của đời mình,
vì thế mang lòng biết ơn, với Cố Ngôn thì ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng cảm giác sống nhờ người khác, vĩnh viễn chẳng dễ chịu.
Mỗi lần Chu Lan bố thí tôi thứ gì, đều mang theo thái độ kẻ ban ơn.
Còn Cố Ngôn thì lạnh lùng vô cảm, luôn nhắc tôi nhớ rằng…
chúng tôi không cùng một thế giới.