Sau khi giúp phu quân thi đậu Trạng nguyên lang, ta để lại một tờ thư hòa ly, trong đêm lặng lẽ xuôi về Giang Nam.

Rượu ngon, sơn hào hải vị, mỹ nam đầy mắt — cuộc sống tiêu dao, không gì sánh bằng.

Một hôm, đại nương ở cửa tiệm sát vách hỏi ta:

“Phu nhân còn chưa tái giá sao?”

Ta lệ rưng rưng, nghẹn ngào kể chuyện người phu quân đã “qua đời”, nói rằng trước kia chàng đối xử với ta cực kỳ tốt:

“Thiếp nguyện vì chàng mà thủ tiết cả đời!”

Lời còn chưa dứt, sau lưng liền vang lên một giọng nói lành lạnh:

“Ta sao lại không biết… ta đã chết rồi?”

Ta xoay người, liền đối mặt với ánh mắt thâm sâu khó dò của phu quân — Trạng nguyên lang.

Xong rồi… những ngày tháng tốt đẹp của ta… coi như chấm hết.

Từ nhỏ ta đã biết, phu quân tương lai của mình nhất định là Trạng nguyên lang.

Cho nên khi gặp được Sở Kinh Lam — người đang hấp hối nửa sống nửa chết, ta cũng chẳng lấy gì làm kinh ngạc.

Hệ thống: 【Sao cô biết hắn là nam chính?】

Ta hừ lạnh một tiếng, tay nhéo mặt hắn một cái:

【Đẹp trai thế này, không phải phu quân ta thì là của ai?】

1

Mải mê đấu võ mồm với hệ thống, ta hoàn toàn không nhận ra bàn tay mình vẫn đang đặt trên gương mặt hắn… chưa từng rời đi.

Mà sắc đỏ từ vành tai Sở Kinh Lam đã lan khắp gò má, xuống cổ, rồi tràn cả vào trong cổ áo.

Ta ngoảnh lại — chỉ thấy hắn đã hóa thành… một con tôm luộc đỏ rực.

“Ơ đệch?”

Ta vội hỏi hệ thống:
【Đây là bị thương hay… trúng xuân dược vậy?】

Miệng thì hỏi, tay ta… đã bắt đầu cởi áo.

Vừa cởi vừa thì thầm ngượng ngùng:
“Thật ra ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đâu… Nhưng nếu thật sự cần… thì ta nguyện ý hy sinh!!!”

Đến khi trên người chỉ còn lại một chiếc áo yếm, Sở Kinh Lam đột nhiên mở mắt.

Ánh mắt hắn trong veo như nước, mặt mũi đẹp như tranh vẽ, đến độ ta còn nhìn thấy khuôn mặt mình đỏ bừng phản chiếu trong mắt hắn.

“Lang quân… tiểu nữ nguyện dâng thân làm dược, cứu chàng thoát khỏi nước lửa ~~”

Hắn nắm tay ta, trở người đè ta xuống — rồi… từ tốn dịch người sang tận mép giường bên kia.

Cả người nóng hầm hập, phần ngực đỏ ửng lộ ra lờ mờ, đầu lưỡi đỏ au liếm nhẹ môi dưới, giọng khàn khàn:
“Tỷ tỷ, thật ra… ta chỉ bị sốt thôi.”

Ta nuốt nước bọt cái ực, miệng khô lưỡi nóng, run giọng hỏi hệ thống:
【… Hắn bị sốt thật hay tẩu hỏa nhập ma vậy? Và… sao giọng lại mang chút trêu ghẹo thế kia?】

2

Chưa kịp nghe hệ thống đáp, Sở Kinh Lam đã bổ nhào lên giường, môi hắn… áp sát vào bàn chân trắng nõn của ta.

Ta giật bắn người, rụt chân lại như bị điện giật.
Cái này… chắc phải tính thêm tiền.

Nhưng chỉ một cái chạm nhẹ, ta đã cảm thấy không ổn.

Đưa tay lên trán hắn — ta và hệ thống đồng loạt hét lên:
“Đệch!! Sốt cao rồi!!!”

Ta bật dậy khỏi giường như lò xo, nhưng chưa được bao lâu thì đã bị kéo ngã trở lại.

Chỉ bởi vì — Sở Kinh Lam ôm chặt lấy… chân ta.

Xuyên qua lớp chăn, hắn dụi dụi đầu vào ngón chân ta như một con cún nhỏ, miệng còn lẩm bẩm:
“A nương… A nương…”

Ta trừng mắt nhìn hệ thống, mặt không cảm xúc:
“Ta thấy… mình không làm thê tử hắn nổi đâu.”

Hệ thống nghiêm túc tra lại cốt truyện, rồi dõng dạc phán:
“Không được. Theo tiến trình chính, tuy sau này cô chết, nhưng trước khi Sở Kinh Lam thi đậu trạng nguyên, cô phải làm vợ hắn.”

Ta nhíu mày:
“Khoan đã… gì cơ, ta chết?”

“Ta không phải là Trạng nguyên phu nhân à?”

Hệ thống im lặng một giây, sau đó nói nhẹ bẫng:
“Đúng đó.”

“…Nhưng Mạnh Kiều Nhiên à, cô không phải người sẽ cùng Sở Kinh Lam đi đến cuối đời.”

“Sự tồn tại của cô… chỉ là để giúp hắn thi đậu Trạng nguyên. Sau đó, Sở Kinh Lam sẽ được công chúa chọn trúng trong lễ kén rể.”

“Ngươi là thê tử tào khang, không chịu lui về làm thiếp, nhưng công chúa thì tuyệt đối không thể làm thứ nữ được!”

Ta lạnh giọng:
“Cho nên ta sẽ bị giết đúng không?”

Hệ thống lau mồ hôi:
“Về nguyên tắc thì… là vậy… A!!! Cô làm gì thế?!”

Ta dễ dàng vác Sở Kinh Lam lên vai, sải bước ra cửa:
“Vứt cái kẻ vong ân phụ nghĩa, xem rẻ mạng người này ra ngoài cho ta!”

Hệ thống gào thét:
“A a a a đừng mà!!!”

Toàn thân ta bỗng cứng đờ!

Hệ thống mừng rỡ:
“Tốt quá, cô đổi ý rồi đúng không?”

Ta không trả lời, chỉ cảm thấy eo sau bỗng ươn ướt.

Tên khốn Sở Kinh Lam kia… vậy mà đang hôn eo ta.