Mọi người bắt đầu ríu rít nói chuyện về trai đẹp, còn tôi thì đang âm thầm suy tính:
Video “nhạy cảm” đầu tiên của tôi nên quay thế nào đây…
Nếu đã có vóc dáng — thì dùng nó để kiếm tiền.
Nếu không vì quá nghèo, ai muốn dựa vào mấy thứ này mà sống chứ?
Huống hồ — tôi chẳng phải hầu hạ ai, chỉ là quay video thôi mà.
Có tiền!
Giúp tôi sống tiếp!
4
Sáng hôm sau.
Lại là một ngày huấn luyện quân sự.
Sáng dậy chạy bộ, ba người bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ.
Họ nói:
“Đánh cược lần này giảng viên sẽ không điểm danh!”
Mà cũng phải — sân bóng này to, các lớp đều tập trung ở đây, giảng viên cũng chỉ liếc qua xem lớp mình có ai vắng không, chứ chẳng ai điểm từng người.
Nhưng xui cái là — hôm nay lại điểm danh thật.
Người ghi danh không ai khác chính là Hội sinh viên, ghi tên từng người một.
Tôi nhắn tin cho ba người kia, không ai trả lời.
Ngay khi sắp tới lượt mình, Ninh Vọng Tinh nhắn tin tới:
【A a a a! Cầu xin mỹ nhân giúp tớ viết tên với! Sau này tớ làm trâu làm ngựa trả ơn luôn!】
【Tớ cũng vậy! Làm ơn làm ơn, nghe nói không điểm danh sẽ bị trừ điểm rèn luyện! Aaaa mà tớ mà bị trừ điểm, ba tớ cắt tiền tiêu mất!!】
【Viết giùm tớ một cái nữa nha, xin cậu đó!】
…
Tôi nghĩ — so với trả thù, thà tận dụng mấy tiểu thư này còn hơn.
Dẫm lên bọn họ để leo lên trên, còn dễ chịu hơn là tuyệt giao với họ.
Nhưng — tôi lại nghe phía trước có người nói:
“Không được viết hộ người khác!”
Tôi: “…”
Xin lỗi ba người đẹp nhé, tôi đã cố hết sức rồi.
Đến lượt mình, tôi mới phát hiện — người ghi tên không ai khác chính là Trì Lệ Xuyên.
Cậu ta cũng nhìn thấy tôi. Người đứng bên cạnh cậu là một học trưởng, liếc tôi với vẻ trêu chọc:
“Thì ra là học muội này à!”
Trì Lệ Xuyên liếc xéo Lăng Hoài, rồi quay sang tôi:
“Đầu gối của em đỡ chưa?”
“Woa~~” – Một loạt tiếng hú hét vang lên xung quanh.
Thông tin này lớn quá rồi đấy!
Sắc mặt tôi lạnh xuống, không nói gì, cầm bút ghi tên mình.
Cậu ta thấy tôi giận, có vẻ hơi bối rối:
“Đừng hiểu lầm, hôm qua học muội bị bóng của anh làm ngã thôi!”
“Đứa nào dám nghĩ bậy, anh úp đầu nó vô bồn cầu đấy!!”
Giọng cậu ta lạnh như băng, đầy sát khí.
Mà tôi thì đã nhân cơ hội viết luôn bốn cái tên.
Cậu ta: “…”
Tôi đặt bút xuống, quay đầu bước đi.
Cậu ta khẽ gãi mũi, trừng mắt với đám người vừa la ó, rồi ném bút cho Lăng Hoài, đuổi theo tôi luôn.
“Bạn học Vân Tuyết Nhu, anh không cố ý đâu mà…” – Cậu ta chạy song song với tôi.
“Đừng giận nữa, để anh mời em ăn cơm nhé?”
Tôi chẳng buồn để tâm.
Thế là đạn mạc lại ập tới:
【WTF! Nam chính anh bị gì vậy?! Hôm trước còn không cho nữ chính viết hộ bạn cùng phòng, sao nữ phụ thì lại được viết hộ?!】
【Nữ phụ dựa vào cái gì hả?! Bao giờ mới lật tẩy cô ta đây, tôi chịu hết nổi rồi!!】
【Ủa không phải nam chính là người chủ động sao? Giờ lại quay sang đổ lỗi nữ phụ? Cái thế giới sùng bái đàn ông này đúng là… cạn lời.】
【Nữ chính ở ngay sau lưng nam chính đấy! Vì anh mà thi vào trường này, cố gắng đến mức nào, anh định phụ lòng cô ấy thật à?!】
【A a a a con tiện nữ phụ! Có ai tát cho nó hai phát đi! Tránh xa nam chính của tôi ra!!】
【Tôi nói rồi mà! Ai còn mắng con gái tôi – nữ phụ – tôi sẽ donate! Tặng một bó hoa hồng vàng luôn!】
Tôi sờ vào túi, đã thấy xuất hiện một bó hoa hồng vàng nhỏ lấp lánh.
Trời ơi, tôi yêu “mẹ nuôi” trong đạn mạc này quá đi mất, hu hu hu.
Thì ra, độc giả thật sự có thể yêu mến nhân vật trong truyện như thế này đây.
“Bạn học Vân Tuyết Nhu…” – Trì Lệ Xuyên vẫn đang đi bên cạnh nói gì đó.
Tôi nhìn cậu ta một cái, rồi nói lạnh nhạt:
“Không cần đâu. Chúng ta nên giữ khoảng cách thì hơn. Cảm ơn học trưởng.”
Nói xong, tôi tăng tốc, chạy về phía mặt trời đang mọc.
Trì Lệ Xuyên đuổi theo, còn tôi thì dốc sức bỏ chạy.
Cho đến khi mấy nữ sinh khác cản cậu ta lại hỏi chuyện, tôi mới được thở phào.
Về tới ký túc xá, mấy chị em cũng vừa lẻn vào xong.
“Tớ đã viết tên rồi.” – Tôi nhìn bọn họ, cười đầy ranh mãnh.
“Hu hu hu cảm ơn cậu nha! Hôm nay lại là Hội sinh viên ghi tên, nghe nói bọn họ lạnh như tiền luôn á!”
“Sao cậu làm được vậy?”
“Cũng hơi cực một chút…” – Tôi đáp nhẹ nhàng, không hề khoe khoang chuyện dễ dàng.
“Hu hu hu cảm ơn cậu nhiều lắm Tuyết Nhu!”
Sau chuyện này —
mối quan hệ giữa chúng tôi lại thân thiết thêm một chút.
5
Lúc đang ăn cơm trong căn tin, Tần Tử Huyên đưa tôi xem dữ liệu bình chọn.
Hiện tại tôi đứng thứ hai.
Cũng nằm trong dự đoán thôi — nữ chính chắc chắn là hạng nhất mà.
Tôi liếc sang bàn ăn không xa — có bốn cô gái đang ngồi, ở giữa chính là nữ chính Bạch Cẩn Ngọc.
Cô ấy là thiên kim tiểu thư của nhà họ Bạch ở S thị, gia thế hiển hách, được nuôi dạy theo kiểu đại tiểu thư khuê các.
Sau khi quen Trì Lệ Xuyên trong một buổi tiệc, cô ấy liền quyết tâm thi vào trường của anh ta.
Hai người đã gặp nhau vài lần rồi.
Theo kịch bản ban đầu, người bị bóng rổ đập trúng phải là cô ấy, nhờ vậy mới khiến Trì Lệ Xuyên có ấn tượng sâu sắc hơn.
Từ đó hai người mới bắt đầu tiếp xúc rồi yêu nhau.
Nhưng hôm đó tôi gọi xe riêng và đến trường sớm hơn, người đi ngang qua sân bóng lại là tôi.
Mà nữ chính — chỉ cách tôi một bước.
Tất cả những điều này, tôi đều biết nhờ… đạn mạc.
Chỉ là — thì sao chứ? Liên quan gì đến tôi đâu.
Tôi không biết rằng, khi tôi đang nhìn họ, bọn họ cũng đang nhìn tôi.
“Cái áo con bé kia mặc… sao trông giống cái tớ từng bán trên app Nhị Ngư vậy nhỉ?”
Tiêu Tình chăm chú nhìn chiếc áo tôi đang mặc.
“Hả? Cậu nghĩ nhiều rồi đó.” – Bạch Cẩn Ngọc quay đầu lại –
“Tớ biết cô ta, nhà cũng gọi là trung lưu, chỉ là không ở S thị. Ngày đầu tiên nhập học còn rất khoa trương, hôm đầu huấn luyện quân sự đã mời cả lớp uống trà sữa thủ công nhà LI đấy. Một người như vậy chẳng lẽ phải mua đồ cũ sao?”
“Tớ nói thật mà. Cái áo đó phần vai bị phai màu nhẹ vì người giúp việc đổ nhầm nước giặt, tớ thích nó lắm, sau phải mua cái mới nên mới bán lại.”
“Cái người mua lúc đó còn mua luôn cả cái túi… Tớ nhớ rõ tên người nhận, là… họ Vân gì đó.”
Tiêu Tình mở app Nhị Ngư, kiểm tra rồi sửng sốt nhìn Bạch Cẩn Ngọc:
“Tên người nhận là cô Vân! Chắc chắn là con nhỏ Vân Tuyết Nhu đó, họ Vân hiếm mà!”
Nghe vậy, Vương Nguyệt bật dậy:
“Cái đệt! Gần đây học trưởng Trì cứ theo sát con nhỏ đó!
Với lại, nó đang gần vượt cả Cẩn Ngọc trong cuộc bình chọn hoa khôi nữa!
Không ngờ lại là một con hàng giả vờ có tiền!”
“Tao đã sớm nhìn không vừa con hồ ly tinh đó rồi, tức chết đi được! Tao phải lật mặt nó!”
“Cô ta đi rồi.” – Bạch Cẩn Ngọc cau mày –
“Lần sau đi, gọi thêm cả Trì Lệ Xuyên, cùng nhau vạch trần nó.”
“Được luôn! Loại con gái như vậy tưởng mình giả làm nhà giàu thì sẽ gả vào hào môn sao? Ghê tởm!
Lúc nào cũng lượn lờ bên cạnh Trì Lệ Xuyên, đúng là loại mê trai rẻ tiền!”
6
Buổi chiều huấn luyện xong, tôi ra ngoài một chuyến.
Đem con thỏ vàng và bó hoa hồng bán đi.
Nhìn số dư trong tài khoản, tôi cảm giác như đang mơ —
Tôi thật sự có nhiều tiền như vậy rồi sao.
Chỉ tiếc, muốn bảo vệ bản thân, chừng này tiền vẫn chưa đủ.
Vì vậy, trở về trường, tôi ngoan ngoãn đi huấn luyện quân sự,
lén lút nghiên cứu các video nội dung “sát ranh giới”.
Chỉ là… dạo này tôi gặp Trì Lệ Xuyên nhiều hơn.
Và rồi, cuộc thi bình chọn hoa khôi bắt đầu có biến.
Có người nặc danh mua phiếu bình chọn cho tôi, viết:
【Bỏ một phiếu cho Vân Tuyết Nhu – nhận ngay 10 tệ, tìm tôi lĩnh thưởng】
Thế là… phiếu bầu của tôi bùng nổ.
Trường chỉ có khoảng mười nghìn sinh viên, mà số phiếu bầu của tôi vọt lên hơn trăm ngàn, vẫn còn đang tiếp tục tăng.
Tôi thì… cạn lời luôn rồi.
Trong khi đó, các bạn cùng phòng thì hưng phấn tột độ:
“Há há há! Không biết đại gia nào lại làm chiêu bá đạo như này!”
“Tớ nghi là do Bạch Cẩn Ngọc giở trò, cố tình bôi đen nhà Tuyết Nhu nhà chúng ta!”
“Chắc chắn rồi! Cô ta thấy mình không giành nổi hạng nhất nên mới giở mấy chiêu dơ bẩn này ra thôi!”
Tôi: “…”
Thấy không? Khi bạn đứng ở vị trí cao, cả thế giới sẽ bênh vực bạn.