Bà quay sang cười với những người xung quanh:
“Mọi người chưa biết đâu, đây là bạn gái của A Dự nhà tôi đấy.”
Nghe vậy, vài vị phu nhân liếc mắt nhìn về một người phụ nữ đứng ngoài rìa.
Người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, chăm chút nhan sắc kỹ lưỡng, trông còn rất trẻ trung so với tuổi.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Quan trọng là ngũ quan của bà ấy gần như giống hệt với Diệp Văn Yên.
Có được lời xác nhận từ Giang mẫu, sắc mặt của mấy phu nhân rõ ràng hoà nhã hơn hẳn.
Những ánh mắt dò xét cũng dần biến mất.
“Ôi trời, vừa nãy tôi còn khen cô bé này xinh xắn, còn định gọi con trai mình qua xem thử,
đáng tiếc thằng nhóc nhà tôi làm sao sánh được với A Dự nhà chị.”
“Sao không sớm giới thiệu cho tụi tôi biết chứ, hay là A Dự sắp có chuyện vui rồi?”
Giang mẫu khựng lại, siết nhẹ tay tôi:
“Chưa vội, Tiểu Vận vẫn đang học ở Thanh Hoa mà… Nhưng chuyện này còn phải xem ý hai đứa nữa.”
Bà cố tình nói chậm, lời sau gần như hướng về ai đó.
Một phu nhân bên cạnh lập tức trầm trồ:
“Thanh Hoa à, thảo nào tôi thấy cô bé này khí chất hơn người.”
“Giới trẻ bây giờ không đơn giản đâu nhé. Tôi cũng bị bất ngờ đấy,
đừng nhìn Tiểu Vận nhỏ tuổi mà lầm, con bé từng đại diện Thanh Hoa tham gia không ít cuộc thi lớn rồi đấy.”
Rõ ràng là họ đã điều tra tôi rất kỹ.
Sắc mặt mẹ của Diệp Văn Yên bắt đầu không giấu nổi nữa.
Tôi từng nghe Giang Dự kể, Diệp Văn Yên học hành rất tệ, vào đại học cũng nhờ nhà tài trợ hẳn một toà nhà mới được nhận.
Không đợi Giang mẫu nói tiếp, mẹ Diệp Văn Yên liền lấy cớ sức khỏe không tốt để rời khỏi tiệc sớm.
Trận chiến không khói súng này, Giang mẫu là người thắng áp đảo.
Suốt buổi tiệc, tôi không chủ động tìm Giang Dự nữa.
Tôi luôn ở bên cạnh Giang mẫu.
Bà tỏ ra rất hài lòng với tôi, khi trò chuyện với người khác còn chủ động giới thiệu tôi là bạn gái của Giang Dự.
Tôi không rõ giữa Giang mẫu và Diệp mẫu có mối thù sâu đậm cỡ nào.
Nhưng tôi biết, gió lớn thì mới nâng được cánh diều cao.
Mối thù giữa họ chính là sức gió đưa tôi bay thẳng lên trời.
6
Sau buổi tiệc, tôi nghỉ làm ở quán nhậu.
Dù tôi đã quen thuộc với quy tắc sinh tồn, nhưng môi trường ở đó quá hỗn tạp, không thể đảm bảo mình sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Tôi không muốn giữa tôi và Giang Dự chỉ là một cuộc tình thoáng qua.
Thứ tôi muốn, còn nhiều hơn thế rất nhiều.
Vì vậy, tôi phải biết giữ gìn đôi cánh của mình.
Chiếc túi mà hôm đó Giang Dự nhét vào tay tôi, tôi mang bán ở tiệm đồ hiệu cũ.
Tổng cộng được hai mươi bảy vạn.
Nhìn con số trong tài khoản ngân hàng, tôi vẫn không khỏi cảm thán.
Chỉ một chiếc túi nhỏ vậy thôi mà lại có thể đáng giá đến thế.
Tôi chuyển hai trăm nghìn tệ cho chị gái.
Nhà tôi vốn rất đặc biệt.
Từ nhỏ, tôi đã được chị gái nuôi lớn.
Mẹ tôi từng rất xinh đẹp khi còn trẻ, bà cứ mải mê qua lại giữa các người đàn ông khác nhau và lần lượt sinh ra chúng tôi.
Nhưng nhan sắc sớm muộn rồi cũng sẽ tàn phai.
Bà không thể chấp nhận việc mình già đi, bắt đầu uống rượu, nổi điên, gào thét vô lý.
Người đàn ông nào cũng chán ghét một người phụ nữ như vậy.
Bị bỏ rơi, bà càng trở nên cực đoan.
Lúc đó, chị tôi được gửi đến một trường nội trú.
Còn tôi vì còn quá nhỏ nên phải ở lại với mẹ.
Và tôi trở thành nơi trút giận của bà.
Sau này tôi bị đánh đến phải nhập viện, chị gái liều mình giành quyền chăm sóc tôi.
Năm đó chị mới mười sáu tuổi, nghỉ học sớm, đi làm chui để nuôi tôi khôn lớn.
Tôi không ngờ chị cuối cùng lại đi theo vết xe đổ của mẹ.
Chị yêu một người đàn ông.
Chấp nhận dốc toàn bộ tiền bạc để anh ta cờ bạc, cũng không chịu rời xa.
Chị cam tâm tình nguyện, thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào.
Trong mắt mẹ và chị tôi, tình yêu quan trọng đến mức có thể khiến họ mù quáng.
Từ họ, tôi đã thấy trước kết cục của những người chỉ có nhan sắc nhưng lại yêu một cách mù quáng.
Tôi sẽ không đi con đường của họ.
Dù có tốt đến đâu, đàn ông cũng chỉ là đàn ông.
Anh ta không thể biến thành siêu xe, biệt thự.
Cũng không thể biến thành sự tôn trọng của người khác dành cho tôi.
Vì vậy trong mắt tôi, chỉ có tiền và quyền lực.
Tôi phải dốc hết sức để leo lên trên.
Tôi đã chịu đủ cuộc sống dưới đáy xã hội nơi số phận bị người khác nắm giữ.
Tôi nhất định phải bám lấy Giang Dự để bước chân vào nhà họ Giang.
Đây là cơ hội đổi đời nhanh nhất của tôi.
Sau buổi tiệc hôm đó, Giang Dự tìm tôi thường xuyên hơn.
7
Anh rủ tôi đi cùng trong những buổi họp mặt gia đình, cùng tổ chức sinh nhật cho ba anh, thậm chí còn dẫn tôi đến sự kiện ra mắt mẫu xe mới của tập đoàn Giang Thị.
Bóng dáng tôi dần xuất hiện ở những nơi mà trước đây Diệp Văn Yên chưa từng được đặt chân đến.
Nhưng cô ta cũng không ngồi yên.
Trên mạng xã hội, cô ta liên tục cập nhật hình ảnh chụp cùng nhiều người đàn ông khác nhau.
Từ diễn viên, ca sĩ đến cả người mẫu nam.
Cả hai như thể đang cố gắng dằn mặt nhau trong một cuộc chiến không khoan nhượng.
Nhưng cuộc chiến đó kết thúc nhanh hơn tôi tưởng.
Diệp Văn Yên ra nước ngoài.
Cô ta xoá sạch mọi bài đăng trên mạng xã hội, chỉ để lại một tấm ảnh chụp chung với đàn anh tại sân bay.
Chú thích: “Hẹn gặp lại sau ba năm.”
Khi Giang Dự gọi tôi đến căn hộ của anh, anh đã uống không ít rượu.
Anh nắm chặt điện thoại, hết lần này đến lần khác gọi cho Diệp Văn Yên.
Nhưng chỉ nhận được thông báo: “Hiện tại không thể liên lạc.”
Tôi biết người mà Giang Dự ghét nhất chính là vị đàn anh kia của Diệp Văn Yên.
Vì người đó mà họ đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
Nghe đi nghe lại dòng thông báo ấy, Giang Dự tức giận ném mạnh điện thoại xuống đất.
Sau đó anh ngửa đầu tu một ngụm rượu lớn.
Anh ta gục đầu xuống, uể oải ôm lấy đầu.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên, khẽ đặt lên mái tóc anh.
Như đang vỗ về một đứa trẻ, tôi dịu dàng xoa đầu anh.
“Giang Dự, không sao đâu… thật sự không sao đâu…”
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, ngập men say, mơ hồ đến lạ.
Ngón tay tôi nhẹ nhàng lướt qua mi mắt anh, rồi từ từ trượt xuống môi.
“Anh còn có em…”
Trong không khí bắt đầu dâng lên sự mập mờ.
Chúng tôi nhìn nhau rất lâu, sau đó Giang Dự đột ngột siết lấy gáy tôi.
Như thể trút hết khao khát và cảm xúc bị dồn nén trong bóng đêm ấy.
Đàn ông trong lúc yếu đuối là dễ bị chiếm lấy nhất.
Sáng hôm sau, khi Giang Dự tỉnh dậy, anh nhìn thấy tôi đang uống thuốc tránh thai.
Anh ngây người, rồi khẽ thốt lên ba từ: “Anh xin lỗi.”
Tôi không nói một lời, rời khỏi căn hộ của anh.
Những tin nhắn anh gửi cho tôi sau đó, tôi không trả lời.
Tiền anh chuyển khoản, tôi cũng không nhận.
Một chút lùi bước đúng lúc sẽ càng khiến Giang Dự day dứt.
Đúng lúc hè đến, tôi một mình lên đường đến Tây Tạng.
Dù không trả lời tin nhắn, nhưng tôi vẫn cập nhật story mỗi ngày.
Thỉnh thoảng đăng vài câu caption buồn bã, đầy chất “tự chữa lành”.
Tôi cố ý tạo ra hình ảnh một cô gái lên Tây Tạng để tìm lại chính mình.
Trước ngày về, tôi còn cố tình đăng vé máy bay lên mạng.
Và quả nhiên, khi vừa bước ra khỏi sân bay, tôi đã thấy Giang Dự đứng đó.
Anh cầm lấy vali của tôi, có chút luống cuống.
Tôi liếc nhìn anh một cái, rồi không nói gì, xoay người bước đi.
Đến lúc này Giang Dự mới vội vàng kéo tay tôi lại.
“Hoài Vận, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Trong quán cà phê gần sân bay, trên bàn tôi là đủ loại bánh ngọt nhỏ.
“Anh không biết em thích loại nào, nên gọi hết luôn.”
Nhìn bộ dạng căng thẳng của anh, lòng tôi vẫn dửng dưng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nhẹ như thể cảm động.
Bánh ngọt rất ngọt, nhưng vị kem thì rẻ tiền đến mức khó nuốt.
Nghe Giang Dự cố gắng gợi chuyện, tôi thấy anh không khác gì miếng bánh trước mặt.
Dáng vẻ thì hào nhoáng như bánh Pháp, nhưng cắn vào thì chỉ toàn vị ngấy và rẻ tiền.
“Hoài Vận, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Nghe cả một tràng vòng vo, cuối cùng anh cũng chịu nói vào vấn đề chính.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu: “Anh định chịu trách nhiệm thế nào?”
Chưa đợi anh trả lời, tôi đã nói tiếp:
“Đó là lần đầu tiên của em. Vậy mà lại dành cho một người đàn ông không hề yêu em…”
Mắt tôi đỏ hoe, lần đầu tiên trước mặt anh tỏ ra yếu đuối như vậy.
Từng giọt nước mắt nóng hổi không ngừng rơi xuống.
Giang Dự hốt hoảng, luống cuống lau nước mắt cho tôi.
Anh móc ra từ túi áo một chiếc hộp nhỏ.
“Anh sẽ cưới em.”