Đột nhiên phía sau vang lên tiếng kêu khẽ của Diệp Hân.
Kỷ Minh Tuấn quay đầu lại, lo lắng hỏi:
【Sao vậy, Hân Hân?】
Diệp Hân xoa mắt cá chân, khẽ cau mày:
【Hôm nay vội chạy đến xem tình hình của phu nhân, nên bị trật chân một chút… em không sao đâu…】
Chưa kịp nói hết câu, Kỷ Minh Tuấn đã bế cô ta lên ngang người. Diệp Hân khẽ cong môi, vẻ mặt đắc ý hiện rõ.
【Chuyện nào cần thiết hơn thì làm trước. Ỷ Vân, em tự quay về phòng bệnh đi, tối nay anh không ở lại với em được.】
Hay cho câu “chuyện nào cần thiết hơn”.
Kỷ Minh Tuấn, trong mắt anh tôi còn không bằng cả một cô thư ký?
Tôi còn chưa kịp đáp lời, anh ta đã ôm Diệp Hân đi mất, dáng vẻ hùng dũng, ung dung.
Chỉ để lại mình tôi ngồi đó, giữa hành lang bệnh viện ồn ào náo nhiệt.
Bạn thân tôi gào lên đầy phẫn nộ:
【Mẹ nó! Kỷ Minh Tuấn thay đổi rồi sao?! Nhớ năm xưa…】
Nhớ năm xưa, tôi vốn chẳng hề để ý đến anh ta.
Tôi là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Mạnh Thị, sở hữu khối tài sản hàng tỷ, là viên ngọc quý trong tay ba mẹ.
Những kẻ muốn dựa vào tôi để đổi đời, không thiếu.
Sợ tôi còn nhỏ mà đã sớm thấy hết thói đời lọc lừa, ba mẹ quyết định giấu thân phận của tôi, đưa tôi đến học ở một trường công lập.
Ở đó, tôi gặp được bạn thân Tôn Tuyết Trân – và chồng tôi bây giờ – Kỷ Minh Tuấn.
Anh ta cũng là học sinh chuyển trường, từ ngày đầu vào học đã theo đuổi tôi ráo riết.
Tôi thích ăn bánh ngọt phiên bản giới hạn, anh ta sẵn sàng xếp hàng suốt đêm để mua về.
Tôi chê anh học không giỏi, anh ta liền học ngày học đêm để xứng đáng đứng cạnh tôi – người luôn dẫn đầu toàn khối.
Tôi thích xem bóng rổ, anh ta liền gia nhập đội tuyển, thi đấu giành chức vô địch, đem huy chương vinh quang tặng tôi ngay tại sân.
Chỉ thiếu nước trèo lên hái trăng xuống thôi.
Được hotboy trường theo đuổi như thế, ai có thể không động lòng?
【Rùa con à, hồi đó chắc anh ta chưa biết cậu là thiên kim nhà họ Mạnh nhỉ? Tớ thấy có điềm không lành rồi đó.】
Sau khi kết hôn, tôi càng lúc càng nhìn không thấu con người anh ta.
Cái người tên Mạnh Ỷ Vân ấy – xuất thân bình thường, gương mặt xinh đẹp, thành tích nổi trội ấy…
Anh ta thật sự yêu con người tôi? Hay chỉ yêu cái danh “thiên kim nhà họ Mạnh”?
Giữa anh ta và Diệp Hân, đã phát triển đến mức nào rồi?
Bạn thân nhẹ nhàng vỗ về cái bụng của tôi:
【Rùa con à, đừng buồn. Là ngựa là lừa, dắt ra đi vài vòng là biết liền.】
【Dù thế nào, cậu vẫn còn có tớ mà! Tớ mãi mãi đứng về phía Mạnh Ỷ Vân!】
Tôi mỉm cười trong nước mắt.
【Đúng! Giờ điều quan trọng là phải thu thập chứng cứ! Cái chết của cậu không thể chịu oan uổng!】
3
Sau vài ngày tĩnh dưỡng, tôi trở về biệt thự.
Ngay hôm đó, ba mẹ Kỷ bất ngờ đến chơi, còn gọi Kỷ Minh Tuấn cùng ăn tối.
Suốt mấy ngày tôi nằm viện, anh ta chẳng buồn ghé qua một lần, đến một cuộc gọi hỏi thăm cũng không có.
Hai ông bà già dường như nhận ra điều gì đó bất ổn, vội vàng tìm cách bù đắp. Dù sao thì, nhà họ Kỷ chỉ là một công ty nhỏ vô danh, dựa hơi nhà họ Mạnh mới có thể phất lên nhanh chóng vài năm trở lại đây.
Chuông cửa vang lên.
Sau lưng Kỷ Minh Tuấn — chính là Diệp Hân.
Hôm nay Diệp Hân trông rất khác thường…
Vẻ mặt nịnh nọt, ánh mắt như đang tính toán điều gì đó.
Bên tai tôi vang lên giọng bạn thân đầy lo lắng:
【Rùa con! Tối nay là tiệc Hồng Môn đấy! Món mà ả ta chuẩn bị có chứa thuốc phá thai! Ả muốn giết tớ lần nữa!】
【Yên tâm, tớ sẽ bảo vệ cậu.】
Tôi âm thầm trấn an.
Trên gương mặt được bảo dưỡng kỹ lưỡng của mẹ Kỷ là nụ cười ngầm hiểu:
“Thư ký Diệp thật tận tâm tận lực, cùng ăn cơm đi.”
Tôi lạnh lùng lên tiếng:
“Tôi nói được ngồi chưa?”
Mẹ Kỷ lập tức sượng mặt, im bặt, tức giận ngồi xuống ghế.
Ba Kỷ định lên tiếng, nhưng Kỷ Minh Tuấn đã nhanh hơn một bước, đóng vai “anh hùng cứu mỹ nhân”:
“Chỉ thêm một đôi đũa thôi mà, Mạnh Ỷ Vân, em làm quá rồi đấy?”
“CỘP!”
Một tiếng động vang lên giữa phòng ăn.
Diệp Hân bất ngờ quỳ xuống.
“Xin lỗi phu nhân! Là lỗi của tôi, mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ lại rất nhiều!”
Cô ta quỳ rạp người, cung kính rót một ly trà:
“Tôi xin dâng trà tạ lỗi.”
Chiếc ly được đưa tới trước mặt tôi, cô ta cúi đầu đầy hèn mọn.
Thành kính đợi tôi uống — chén nước có độc trong tay.
Cả bàn ăn chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở khẽ.
Tôi nhìn sang Kỷ Minh Tuấn, muốn từ biểu cảm của anh ta xác định rõ — đây là lệnh của anh, hay là chủ ý của người đàn bà kia?
Kỷ Minh Tuấn ra hiệu cho ba anh ta lên tiếng — dù sao ông cũng là bậc trưởng bối cao nhất trong nhà này.
Trước giờ, tôi luôn lo thân phận mình quá cao sẽ khiến họ cảm thấy áp lực. Vì Kỷ Minh Tuấn, tôi chưa từng thất lễ với ai trong nhà anh ta.
Ba Kỷ hắng giọng:
“Ừm ừm… con dâu à, chỉ là một ly trà thôi, con uống đi. Thư ký này nếu con không ưa, uống xong thì bảo nó cút cũng được!”
“Nhưng đừng để người ngoài có cớ chê cười vì một ly trà.”
Tay Diệp Hân vẫn giơ cao, đã bắt đầu run rẩy vì giữ quá lâu.
Cô ta vẫn cúi đầu không nhúc nhích, tôi không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô ta.
Mọi người đều lặng lẽ chờ tôi — người thì giận dữ, người thì mong đợi — mỗi người một sắc thái, nhưng đều cùng chĩa về một hướng: ép tôi uống.
Tôi cầm lấy một chiếc ly khác trên bàn trước mặt, rót đầy nước.
Vừa đưa ly lên môi.
Chỉ thấy khóe môi Diệp Hân khẽ cong lên một chút.
Tai tôi vang lên tiếng nhắc nhở gấp gáp từ bạn thân:
【Đừng uống! Ly của cậu có độc! Chất độc lắng ở đáy ly!】
Thì ra là vậy.
Cô ta biết tôi sẽ không tin tưởng trà do cô ta rót, chắc chắn sẽ không uống.
Nhưng nếu là ly do tự tay tôi rót, tôi sẽ yên tâm mà uống — chỉ cần bỏ độc vào trong ly là đủ.
Dù sau này điều tra, cũng rất khó phát hiện.
Chiếc ly vẫn dừng lại trước môi, chưa kịp chạm.
Diệp Hân rốt cuộc không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Xoảng! Tôi dốc toàn bộ ly nước, đổ thẳng lên mặt cô ta, không sót một giọt.
Làn nước lạnh như băng trút xuống khuôn mặt trắng bệch.
Cô ta như bị điện giật, hoảng hốt hét lên thất thanh:
“Aaaa aaaa!!!”
Nếu chỉ là thuốc phá thai thì đã chẳng sợ đến thế.
Loại thuốc cô ta dùng quá mạnh — kết quả là chính cô ta lại bị phản phệ.
Vì quá sợ hãi, cô ta ngất xỉu tại chỗ. Kỷ Minh Tuấn vội vàng lao đến phía tôi.
“Bốp!”
Anh ta giáng cho tôi một cái tát thật mạnh.
Tôi tức đến bật cười, nước mắt cũng theo đó tuôn ra không kiểm soát.
【Mạnh Ỷ Vân, cô là đồ đàn bà độc ác! Nếu Hân Hân xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắt cô phải trả giá!】
Anh ta ôm lấy Diệp Hân, định rời khỏi biệt thự.
Tôi cắn răng, dốc hết sức tàn để nói lời sau cuối:
【Kỷ Minh Tuấn! Nếu anh bước qua cánh cửa đó — thì đừng bao giờ quay lại nữa!】
Anh ta khựng lại một giây, rồi vẫn nhẫn tâm rời đi, không hề ngoảnh đầu nhìn lại.