Vị trí đại sư tỷ này, đâu phải cứ đến trước là được, năm đó ta cũng phải dùng nắm đấm đánh bại toàn bộ sư huynh đệ trong môn phái, mới trở thành đại sư tỷ như bây giờ.
Ba tháng sau, Lục sư muội tu hành đã có chút thành tựu, theo thông lệ phải tiếp nhận thử thách từ các đệ tử khác.
Kiếm pháp của nàng được Tiên Tôn chân truyền, chiêu nào chiêu nấy nhanh, chuẩn, tàn nhẫn không lưu tình.
Bốn vị sư muội lần lượt bại trận, lúc này ta cuối cùng cũng không thể chỉ đứng xem nữa, liền triệu hồi thanh Linh Sơ Kiếm — xem ra cần phải “chỉ dạy” lại tiểu sư muội một phen rồi.
Nhưng còn chưa kịp xuất chiêu, Lục sư muội đã nhìn ta cười tươi như hoa, chủ động nhận thua.
Bốn vị sư muội đang lồm cồm bò dậy dưới đất lập tức đồng thanh hô: “Đại sư tỷ, đánh nàng đi!”
Lục sư muội bất ngờ tiến lại gần, níu áo ta vừa lau nước mắt vừa khóc: “Đại sư tỷ, bốn vị tỷ tỷ hình như không thích muội…”
Sắc mặt bốn người kia lập tức sa sầm, đặc biệt là Tam sư muội, nghiến răng ken két: “Đời này ta ghét nhất là đứa nào giả vờ yếu đuối hơn cả ta!”
Tiên Tôn thong thả bước tới, định kéo Lục sư muội sang phía mình: “Lại đây, qua chỗ ta mà khóc.”
Lục sư muội không phòng bị, bị kéo một phát ngã phệt xuống đất, mặt đỏ bừng, đưa tay ra với lấy ta: “Đại sư tỷ, tỷ không kéo muội dậy sao?”
Tiên Tôn cả kinh: “Ngươi lại đây!”
Ta lập tức bước tới kéo nàng dậy trước hắn.
Ngũ sư muội và Nhị sư muội rúc đầu vào nhau thì thầm: “Ngươi không cảm thấy ba người đó như đang đóng chung một vở tuồng sao?”
Tứ sư muội bình thản nói: “Ta ship Lục sư muội với Đại sư tỷ.”
Ta lập tức quay đầu trừng mắt với các nàng: “Chỉ biết hóng chuyện ăn dưa, không thèm quan tâm đến người trong cuộc nữa à?”
Khi quay lại thì đã thấy Tiên Tôn dắt Lục sư muội rời đi, sánh vai như đôi uyên ương.
Trước đó đã nghe đồn hai người họ như hình với bóng, hôm nay tận mắt chứng kiến mới tin là thật.
Bốn sư muội tập tễnh đi tới: “Đại sư tỷ, đừng ngẩn người nữa, bọn ta dẫn tỷ đi uống rượu!”
Chúng ta uống cạn sạch toàn bộ rượu trong tửu quán dưới chân núi, năm người say đến ngã trái ngã phải.
Tiên Tôn và Lục sư muội xuống núi đón bọn ta, trong cơn mơ màng, ta cảm giác có ai đó kéo mình, rồi tách ta ra khỏi Lục sư muội — ta ngã vào một vòng tay ấm áp, là Tiên Tôn.
Tiên Tôn ôm ta lướt mây mà đi, bên tai là tiếng gió gào thét, ta cố gắng hé mắt nhìn hắn: “Tiên Tôn, người tìm thấy nữ chính chưa?”
Tiên Tôn sững người.
Đột nhiên có một giọng khác vang lên bên cạnh: “Ký chủ, chúng ta bị lộ rồi!”
Ta cười toe toét: “Ngươi là hệ thống đúng không?”
“Xong rồi! Cô ta nghe thấy giọng ta rồi! Chết tiệt, ta để loa ngoài bật suốt!”
6
Tiên Tôn rõ ràng là không buồn để ý đến cái hệ thống kia, cúi đầu dịu giọng dỗ ta: “Linh Sơ, ngươi uống say rồi, đều là ảo giác cả.”
Ta đưa tay sờ mặt hắn, cổ họng bỗng nghẹn lại, một dòng nước mắt nóng hổi trượt xuống má.
“Tiên Tôn, ngoài Lục sư muội ra, trong sư môn còn có một người cũng rất ‘không tầm thường’ như lời người nói.”
“Nàng là đứa bé bị bỏ rơi, thân thế không rõ, mới tu hành ba năm đã đánh bại toàn bộ đệ tử trong môn, trở thành đại sư tỷ của người.”
Hệ thống ngạc nhiên thốt lên: “Nghe vậy thì, hình như nàng cũng khá hợp với thiết lập nữ chính đó chứ?”
Tiên Tôn đưa tay lau nước mắt trên mặt ta: “Linh Sơ, không phải ngươi đâu, đừng nghĩ lung tung.”
Hệ thống tặc lưỡi: “Ta thấy ở đây có hiểu lầm, cho ta nói hai câu được không?”
Tiên Tôn lạnh nhạt: “Không được.”
Cơn say ngày càng nặng, hình bóng Tiên Tôn trước mắt dần trở nên mơ hồ, ta cuối cùng cũng thiếp đi.
Khi tỉnh lại, ta đã nằm trong phòng của Vân Khê Viện.
Lục sư muội bưng một bát canh giải rượu, vẻ mặt rạng rỡ đi đến bên giường: “Đại sư tỷ, uống chút canh cho tỉnh nhé.”
Ta đẩy bát canh ra, vội vàng hỏi: “Lục sư muội, Tiên Tôn đâu rồi? Ta nhớ là người đã đưa ta về mà.”
Lục sư muội cúi đầu, nhẹ nhàng thổi vào chiếc muỗng: “Tỷ không uống thì sẽ đau đầu dữ lắm đó.”
Lông mi nàng khẽ run: “Chẳng lẽ trong lòng tỷ, chỉ có mỗi Tiên Tôn thôi sao?”
Ta lập tức cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng ngậm miệng — không thể chọc nàng, tuyệt đối không thể.
Thấy ta không nói gì cũng không uống canh, Lục sư muội đặt bát xuống, nghiêng đầu lại gần ta: “Sư tỷ, tỷ biết không? Tiên Tôn không thích tỷ đâu, từ lúc gặp ta, người đã nhận định rõ rồi.”
Ta siết chặt tay, không thể rơi vào bẫy khiêu khích rõ ràng này.
“Này tỷ xem, bây giờ ngoài tỷ ra, ta cũng ra vào Vân Khê Viện như chốn không người rồi đấy.”
Ta không chịu nổi nữa, mở bừng mắt, vung tay bóp lấy cổ nàng, đè chặt xuống giường.
Lục sư muội cụp mắt mỉm cười: “Quả nhiên là đại sư tỷ, so với bình thường còn nguy hiểm hơn, ta thích tỷ thế này.”
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đang siết cổ mình: “Đừng buông, mạnh tay thêm một chút.”
Tiên Tôn từng dạy: tu đạo trước tiên phải tu tâm.
Ta lập tức buông tay, lui về sau vài bước.
“Xin lỗi, Lục sư muội, dù cho Tiên Tôn có thích ngươi, ta cũng không nên ra tay với ngươi.”
Lục sư muội đưa tay ôm lấy eo ta, ta đứng không vững ngã nhào lên người nàng, cảm giác lành lạnh áp sát giữa trán ta — nàng thế mà lại hôn ta!
Ta hoảng hốt quay đầu, thì thấy Tiên Tôn đứng sầm mặt ở cửa, ánh mắt tối sầm, gương mặt đen như mực, nổi giận bỏ đi.
Chưa kịp uống canh giải rượu, mà rượu trong người ta đã tỉnh sạch rồi.
Ta lập tức gỡ tay Lục sư muội, lặng lẽ đuổi theo sau lưng Tiên Tôn đang giận đùng đùng.
Hắn vào phòng, ta leo lên mái nhà nằm nghe trộm.
“Con nhãi đó dám động vào ngươi! Ta chịu đủ rồi, có cần ta lập tức đuổi nàng ra khỏi sư môn không?”
7
Chỉ vì ta ra tay với Lục sư muội mà Tiên Tôn định đuổi ta khỏi sư môn sao?
Hệ thống: “Không được, ngươi phải theo kịch bản. Hiện tại phần tu luyện đã hoàn tất, phải vào đoạn cốt truyện mấu chốt rồi.”
Thì ra Tiên Tôn tìm nữ chính là để hoàn thành tuyến truyện?
Vậy đoạn kịch bản mấu chốt là gì?
“Hễ cô ta tỏ tình với ngươi vào nửa đêm, ngươi lập tức cắt đứt quan hệ, đuổi nàng ra khỏi sư môn, là hoàn thành nhiệm vụ.”
Tiên Tôn thở dài: “Ngươi nghĩ chuyện đó có khả năng sao? Ta với nàng ấy rõ ràng là ‘tình địch’ mà!”
Hệ thống: “Đừng lằng nhằng lý luận, chuyện nhất định phải xảy ra, nếu không ngươi cứ chờ nhiệm vụ thất bại đi.”
Một bên là nguy cơ nhiệm vụ thất bại, một bên là Lục sư muội dính chặt lấy ta không buông, bắt ta biến thành ‘tình địch’ của Tiên Tôn, cuối cùng lại bị đuổi khỏi sư môn — chẳng phải ta chính là nữ phụ độc ác chuyên phá hoại nam nữ chính trong truyện ngôn tình sao?
Ta lập tức đem chuyện nghe lén được kể cho bốn vị sư muội, mọi người khẩn cấp mở họp nội bộ.
Ngũ sư muội: “Nói thật thì, đúng là khí chất của đại sư tỷ có chút… ‘thanh mai thua thiên giáng’ kiểu nữ phụ ác độc đấy.”
Tứ sư muội nhìn quanh một lượt: “Chẳng lẽ chúng ta đều là nhân vật trong tiểu thuyết sao?”
Rồi nàng bực bội nói tiếp: “Tiên Tôn mà cũng là nam chính á? Ta thấy hắn chẳng có tí khí chất nam chủ nào cả!”
Tam sư muội thì không phản đối: “Lục sư muội là nữ chính, thậm chí ngay cả giới tính người nàng thích cũng lệch, vậy Tiên Tôn làm nam chính cũng không có gì lạ.”
Nhị sư muội nhíu mày: “Vậy nhiệm vụ cốt truyện của Tiên Tôn là gì, chính là đuổi đại sư tỷ đi rồi thành đôi với Lục sư muội sao?”
Ta khổ sở nói: “Mọi người nói xem, ta có nên phối hợp với Tiên Tôn hoàn thành cốt truyện không?”